Chở nặng phù sa xuôi về
với biển
Chuyến đò ngang nối liền
hai bến
Bắc cầu yêu những nhịp
chèo đưa
Ngày lại ngày hai buổi
sớm trưa
Anh bên này qua bên
sông đi học
Em cô gái mắt mơ huyền
kẹp tóc
Một ngày trời lộng gió
nắng to
Cùng đứng nép dưới tàn
cây trứng cá
Bốn mắt nhìn nhau nghe
lòng rộn rả
Và tình yêu đến tự bao
giờ
Làng quê nghèo mái lá
xác xơ
Run rẩy tơi bơi trước
cơn gió giật
Sắn khoai hai bữa áo
cơm chật vật
Sách vở thôi rồi xếp mộng
bút nghiên!
Lìa quê nghèo từ giã
người thương
Bước vào đời dấn thân
mưa gió
Bàn tay chai sần mưu
sinh gian khó
Giữa chợ đời lầm lủi áo
cơm
Đã xa rồi mái tóc người
thương
Hương bồ kết thơm vương
tình nồng thắm
Chiếc kẹp tóc em trao
làm hẹn ước
Đợi ngày về trầu thắm
lại duyên cau
Chưa một ngày vui đã vạn
ngày sầu
Em ra đi về bên kia thế
giới
Anh bổng thấy đất trời
tăm tối
Thế giới này phủ kín một
màu tang
Con sông quê buồn chảy
theo dòng
Ngày trở lại không còn
bến đổ
Nghe trong gió muôn
ngàn lời than thở
Khóc thương cuộc tình
cách trở âm dương.
Sinh Hoang
No comments:
Post a Comment