Tuổi xuân em không là
hoa mộng
Chưa mặc trọn áo
trắng trinh nguyên
Chưa một lần chuyền
tay lưu bút
Đời giết em bằng
những bạc tiền
Em vào đời không
bằng phấn trắng
Như đã từng mơ ước
xa xôi
Em vào đời bằng ánh
mắt làn môi
Tuổi xuân là thâu đêm
suốt sáng
Quay cuồng trong
tiếng nhạc buông lơi
Men rượu cay đôi môi
bỏng rát
Tình một đêm thân
xác rã rời
Tôi thấy em bên lề
cuộc đời
Đóa phù dung dập
vùi mưa gió
Em hỡi em cuộc đời
còn đó!
Còn lại gì để gió
cuốn đi
Em lặng yên không lời
rên xiết
Không còn ai người
thân kẻ thiết
Căn bệnh đời đến hồi
vĩnh quyết
Rồi lịm dần...ai
tiếc ai thương ?!!
(Cũng là thân phận
phụ nữ, đời là thế)
Sinh Hoang
No comments:
Post a Comment