Đây là chốn nương mây và cậy nguyệt
Đàng chờ xe, sông nước ước mong thuyền.
Tịch-dương-liễu không biết mình đang biếc,
Mây nổi đó nhưng hồn chừng xa xứ,
Trăng cô liêu trắng mộng hồ xa nao?
Xe lỗi hẹn với người trong lữ thứ,
Những cánh thuyền muôn dặm cũng hư hao.
Ôi Bình Định, mây chia trời cách biệt,
Nhúng bâng khuâng trong giá lạnh sương hoa.
Nhà ngơ ngẩn, những tường vôi keo kiết,
Nam-quách sầu, Đông-phố lạnh, Tây-môn xa.
Cây lặng lẽ gượng làm bầy hải đảo,
Thuyền bồ câu nghiêng buồm trắng trôi ven.
Tăm chiêu mộ nổi trên dòng nước dạo,
Rượu ân tình – Bình Định – xứ lên men.
Đường lăng lắc chảy trong quầng nắng nhạt.
Nhớ thương từ vườn chuối vương đưa.
Giấc Trang Tử đêm vầy theo hội hát.
Cuối đôi làng xam xám dệt tơ mưa.
Ôi Bình Định tự thành cao, trao gửi,
Buồn xế tà qua mấy cửa rêu xanh.
Nơi đến đọng những vũng chiều lạnh đợi,
Buổi trăng gầy, gió lụy xuống mong manh.
Đây tôi sống trong xanh nghiêm thánh thất:
Đèn lưu ly hao sáng mộng tràn đầy.
Lan can đỏ xuống dần từng bậc,
Hồn cuộn dần bậc bậc khói hương xây.
Hồn tôi loảng trên bệ vàng thếp chảy,
cùng hồn trưa quấn quýt lấy giao lân.
Tám phương bạn – chợp hàng mi – mộng thấy
Xứ tâm tình, vàng rộn lá thu phân.
Nhánh tòng, bá có đau vì xứ sở,
Chớ quặn mình thêm nức nở hồn tôi.
Không được sống, xin cho cùng được thở,
Vạn-lý-tình trong gió ngọt xa xôi.
Trời Bình Định có thương Em lẻ chiếc,
Em nằm thương xanh biếc của trời buồn.
Trên đài trán thơ hằng lên vọng nguyệt,
Trăng còn nương thuyền nhạc khuất trong sương.
Hoa tư tưởng phân thân chìu gió trải,
Trời hoa tiên, hồ hải nói trong tâm.
Ôi Bình Định, sao nằm trong mãi mãi
Đĩa dầu vơi, tim cháy ngọn âm âm…?
Yến Lan
No comments:
Post a Comment