Đôi ta đẹp lứa đẹp đôi trên đời
Anh về Đập Đá đưa đò
Trước đưa quan khách sau dò ý em
Anh về Bình Định thăm nhà
Tháng hai trở lại tháng ba cưới nàng
Cưới nàng đôi nón Gò Găng
Anh về Bình Định chi lâu
Bỏ em ở lại hái dâu một mình
Thương chi cho uổng công tình
Nẫu về xứ Nẫu bỏ mình bơ vơ
Nước Lại Giang mênh mang mùa nắng
Dòng sông Côn lai láng mùa mưa
Đã cam tháng đợi năm chờ
Duyên em đục chịu trong nhờ quản bao
Nước chảy xuôi con cá buôi lội ngược
Nước chảy ngược con cá mược lội ngang
Thuyền em đậu bến Lại Giang
Sao thuyền anh lại ngược đàng Kim Sơn
Hay anh đem dạ giận hờn
Để cho em chịu cô đơn một mình
Chỉ điều sao khéo vấn vương
Gặp nhau một thuở mà thương suốt đời
Ngó lên hòn tháp Chợ Dinh
Biết ai có tưởng đến mình hay không
Chợ chiều nhiều khế ế chanh
Nhiều con gái quá nên anh chàng ràng
Chàng ràng bắt cá hai tay
Cá kia sẩy mất chim bay về rừng
Chợ chiều nhiều khế ế chanh
Nhiều con gái quá nên anh chàng ràng
Chàng ràng bắt cá hai tay
Cá kia sẩy mất chim bay về rừng
Củ lang Đồng Phó
Đậu phộng Hà Nhung
Chồng bòn vợ mót đổ chung một gùi
Chẳng qua duyên nợ sụt sùi
Anh giận anh đá cái gùi anh đi
Tình yêu trai gái đôi khi kín đáo, yêu nhau tha thiết
mà không dám tỏ tình:
Thương anh chẳng dám nói ra
Mỗi chiều đi dạo vườn hoa một mình
Nhà anh thành vách khó dòm
Thương anh em khóc đỏ lòm con ngươi
Ai về nhắn với ông câu
Cá ăn không giật để lâu mất mồi
Vợ giận thì chồng cười mơn
Hai tay vuốt nựng giận hờn làm chi
Suốt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Thiếp ngồi dệt vải chỉ mong bóng chàng
Dừa xanh trên bến Tam Quan
Dừa bao nhiêu trái thương chàng bấy nhiêu
Ôm đàn gảy khúc Cầu hoàng
Thiếp xin gõ nhịp để chàng lựa dây
Bao giờ rừng quế hết cây
Dừa Tam Quan hết nước thì em đây mới hết tình
Dừa xanh sừng sững giữa trời
Đem thân mà hiến cho đời thuỷ chung
Ngày xưa, trai Bình Định ra Huế thi, khi về mời gọi
gái Huế theo chàng, đến nơi có biển đông sóng vỗ, có Tháp Chàm ghi sử tích anh
hùng hào kiệt:
Mảng vui Hương thủy, Ngự bình
Ai vô Bình Định với mình thì vô
Chẳng sang chẳng lịch bằng đất kinh đô
Nhưng Bình Định không đồng khô cỏ cháy
Ba dòng sông chảy, bảy dãy non cao
Biển đông sóng vỗ dạt dào
Tháp xưa làm bút ghi tiếng anh hào vào mây xanh
Con trai Bình Định vào trong miền nam học, vì hiền
lành, dễ mến nên cũng được người con gái nam thầm thương trộm nhớ nhưng tỏ bày
một cách kín đáo:
Muốn ăn bánh ít lá gai
Lấy chồng Bình Định sợ dài đường đi
Về tình cảm vợ chồng:
Cá nục gai bằng hai cá nục vọng
Vợ chồng nghĩa trọng nhơn nghĩa tình thâm
Xa nhau muôn dặm cũng tầm
Gặp nhau hớn hở tay cầm lời trao
Bình Định nón Gò Găng
Bún Song thằn An Thái
Lụa Đậu tư Nhơn Ngãi
Xoài Tượng chin Hưng Long
Mặc ai mơ táo ước hồng
Tình quê em giữ một lòng trước sau
Lụa Phú Phong nên duyên chồng vợ
Nón Gò Găng khắp chợ mến thương
Áo hồng quần lụa vấn vương
Nghiêng nghiêng chiếc nón gió sương bên chàng
Ngó ra ngoài biển ba lần
Thấy anh ở trần trong bụng xót xa
Em về mua lụa đậu ba
Cắt áo cổ giữa đem tra nút vàng
Không ai mà gửi cho chàng
Để cho chàng mặc kẻo cơ hàn nắng mưa
Ngó lên trên trời, mây giăng tứ hướng
Ngó xuống dưới biển, đá dựng bốn bề
Em làm sao cho đặng chữ phu thê
Đây chồng, đó vợ đề huề trước sau
No comments:
Post a Comment