Giọt mưa chiều, rơi đều trên cát trắng.
Giọt mưa chiều, rơi trên đồng vắng mênh mông
Giọt mưa chiều, lành lạnh ở cõi lòng
Hỡi giọt mưa ơi! Cho ta nhắn gởi,
Hãy bay đi, rơi xuống chỗ người thương
Mà em tôi, đang rảo bước trên đường
Mưa chiều đổ, lòng em buồn tơ vương.
Mưa chiều đổ, hỡi lòng em có nhớ!
Mới ngày nào ánh mắt đã trao nhau
Và lòng em xao xuyến mối tình đầu!
Mưa chiều lạnh, lòng em buồn thấm sâu.
Ta quen nhau trong trận mưa chiều ấy,
Giờ gởi trao qua những giọt mưa rào
Lòng nhớ thương, em hỡi! Biết làm sao?
Mưa chiều đổ, nhớ em ngày hôm nào!
Trần Văn Đông
No comments:
Post a Comment