Đôi mắt xưa nằm mộng trên dòng Lại. (1)
Bờ môi phai cả một thời con gái.
Một ngày tôi về thăm.
Chân lãng tử mải miết từng nhịp cầu.
Con phố nhỏ, thị trấn trẻ nghiêng đầu.
Nói rằng em đã chẳng còn nữa đâu.
Em đi rồi rụng rơi những giọt sầu.
Góc sân trường, hàng ghế đá già nua.
Con Bướm nào ngơ ngẩn buồn vô lự.
Dưới gốc phượng già, nhặt lá điểm tương tư.
Tôi men theo đá sỏi con đường nhỏ.
Đôi bên bờ trái Mâm Xôi chín đỏ.
Thuở đi học thường giành giật nhau hái.
Giờ còn đâu kỉ niệm nhòa... phai nhòa.
Dòng sông Lại vẫn phơi mình trong nắng.
Vẫn tắm trắng cho cá tôm phù sa.
Triền đê dốc tỏa một vùng hoa Ngô.
Cánh chim chiều kéo cả hoàng hôn qua.
Em ở đâu? hỡi phố nhỏ Bồng Sơn.
Tôi biết tìm đâu, tìm đâu những giận hờn.
Ngày xưa ấy, ánh mắt, nụ cười ấy.
Đôi tay thon, mái tóc cài mơ say.
Tôi về. Lại đi xa vạn dặm ngày.
Trong trái tim tình yêu xưa giờ đây.
Không chỉ em... mà còn mang theo cả...
Quê hương này, một nỗi nhớ khôn nguôi.
Văn Thư
(1) Lại: sông Lại Giang
No comments:
Post a Comment