Quê hương mình có ngọn Tháp Đôi
Ai hiểu vì đâu có đôi ngọn tháp
Em hỏi anh hoài, làm sao anh biết được
Má kể anh nghe chuyện ngày xưa
Ba má yêu nhau ngoại không đồng ý
Bởi vì ba con nhà nghèo, nghèo lắm
Cơm cửa người chín nắng, mười mưa
Rồi từ đó, bên đôi ngọn tháp
Có hai người trốn mẹ đến thở than
Nước mắt chảy làm gầy mòn chân tháp
Mỗi tối trăng lên, mỗi nắng xế chiều vàng
Chàng trai nghèo không dám xin cô gái
Trông Tháp Đôi lại không dám chia đôi
Cô gái khóc, người con trai bối rối
Nhìn đăm đăm nước chảy miết chân cầu
Chiều nay, anh về thăm tháp cổ
Kể em nghe câu chuyện ngày xưa
Chuyện mai sau và cả chuyện bây giờ
Chuyện yêu nhau không trốn cha giấu mẹ
Gió sông đầy cho tóc em bay xỏa
Má thương em nhất mái tóc dài
Mỗi tết đến, má nhìn anh nhắc nhở
- Thiệt bây giờ má hết hiểu nổi bay
Anh muốn nói với em vế mùa Tết
Em có nghĩ gì đến "Tháp Đôi"?
Em khẽ mỉm cười, đôi má đỏ
- Thôi đi anh, em hổng chịu đâu
Hai đứa thương nhau, mùa xuân này đẹp lắm
Áo cưới màu hồng nghe ấm nắng xuân sang
Cô dâu trẻ theo chồng về xóm Tháp
Tiếng pháo rước dâu chắc đỏ rực đường làng
Đồng hợp tác, con cò bay thẳng cánh
Lúa mượt mà thì con gái anh yêu
Yêu người trồng nên anh càng yêu lúa
Trời xanh xanh, thương đôi mắt em hiền
Nguyễn Bá Hương, tết 1980
No comments:
Post a Comment