Bãi cát uốn cong, non nước thanh bình,
Mây vô tình xuống núi đón bình minh
Làn sương trắng quên bên ghềnh đá bạc.
Gió khơi về đưa hàng cây xào xạc,
Hoa bằng lăng lác đác nở đầu mùa,
Tím bên đường nơi mỗi sáng em qua
Giữa dòng người hoà vào lòng phố thị.
Đêm cao ốc lung linh xa huyền bí
Soi bến tàu thuyền đi đến, vào ra,
Sóng mơn man ôm bãi cát ngọc ngà,
Đường ven biển lề rộng dài lát đá.
Biển mênh mông, sóng đi về vội vã,
Xanh biển trời, xanh màu lá công viên,
Hàng dừa xanh xếp lá đứng trang nghiêm
Đón lữ khách viếng mộ Hàn Mạc Tử.
Nhà Tây Sơn mãi rạng ngời sách sử,
Khí phách hiên ngang, bất tử, anh hùng,
Đến muôn đời ta có tượng Quang Trung
Sáng trời văn dựng trên miền đất võ.
Ngọn Tháp Đôi nắng soi màu xưa cũ,
Cù Lao Xanh ngụp lặn giữa biển khơi,
Hưng Đạo Vương vung kiếm giữ đất trời,
Đường Xuân Diệu thơ tình không có tuổi.
Cầu vượt biển đưa phố về Nhơn Hội,
Cáp nối dài mơ ước đến Phương Mai,
Đêm đèn giăng lấp lánh tận Bãi Dài
Thuyền đánh cá sớm mai về nặng bến.
Én xôn xao mang mùa xuân mới đến,
Mai, cúc vàng lưu luyến tiễn đông qua,
Phố kiêu sa lung linh kết đèn hoa
Chao sóng biển đêm nay hoà điệu nhạc.
Một bên núi một bên bờ biển bạc,
Quy Nhơn giờ hòn ngọc của Miền Trung
Đậm chất thơ và rất đỗi anh hùng
Ai người đi, hãy về cùng phố biển !
Gặp gỡ, chia tay, nặng tình lưu luyến,
Nghĩa Quy Nhơn chắt chiu tự trăm miền
Yêu nhau rồi tình lạc giữa công viên
Say trong tiếng ru triền miên sóng vỗ.
Nguyễn Văn Lợi
No comments:
Post a Comment