Em người ở chốn quê xa
Nhà quê không biết điệu đà anh ơi
Dễ quen tính cũng hay cười
Nên em vẫn được mọi người mến thương.
Em yêu bông lúa, ruộng vườn
Quanh năm lam lũ nên thương cha già
Và thương mẹ còn vất vả
Em yêu xao xuyến miền quê
Những chiều dạo mát con đê đầu làng
Có tuổi thơ và có họ hàng
Tình làng nghĩa xóm nặng mang ân tình.
Vì em con gái Nghĩa Bình
Trọn đời chỉ biết chung tình mà thôi
Vọng Phu đứng gác giữa trời
Yêu anh lính biển muôn đời nhớ thương.
Nguyễn Bá Vương Quan
No comments:
Post a Comment