Rồi ngày nào đó, thôi, gác lại
bụi phấn. Giã từ tiếng trống trường
Gởi lại sau lưng bao lớp trẻ
Bồi hồi sao cứ thấy thương thương
Nhớ ngày xưa ấy đến với nghề
Một mình lặn lội nẻo sơn khê
Rừng Bường heo hút, xa xôi quá
Vừa Học Vừa Làm, lạ lẫm bao
Hoài Ân, ân nghĩa nặng làm sao
Thầy trò thương lắm, tình lai láng
Như sóng Thạch Khê vẫn dạt dào
Rồi về Phù Cát, xứ quê nghèo
Nặng mang ân nghĩa, nặng tình yêu
Hai buổi đi về, xe đạp cũ
Mà lòng lai láng biết bao nhiêu
Học trò chăm chỉ, ngoan, thương lắm!
Chẳng ngại đường xa, dốc, suối, đèo
Những mái đầu xanh, tà áo trắng
Tung tăng như những cánh chim yêu
Có lắm khi vui, cũng lắm buồn
Trời làm giông bão sập tan trường
Mượn kho Hợp tác thầy trò học
Cho đến bây giờ nghĩ lại thương
Học trò bao lớp đến rồi đi
Để lại trong ta một chút gì
Vương vấn, một chút gì xao xuyến
Bâng khuâng một chút tựa mùa thi
Ngày nay trường ốc đã khang trang
Lớp lớp tuổi thơ giã biệt trường
Ông lão đưa đò râu tóc bạc
Cười nhăn vầng trán, mắt hân hoan
Có một ngày nào nhớ tổ xưa
Đàn chim vạn nẻo lại bay về
Thăm thầy, thăm lớp, thăm trường cũ
Ông giáo già vui, thấy sướng chưa!
Cuộc đời như biển biếc bao la
Nước lớn nước ròng vẫn quyện hòa
Xếp Giáo án, ông rời bục giảng
Lòng nghe trẻ mãi, vẫn không già
Nguyễn Bá Hương
No comments:
Post a Comment