Về quê em mùa hoa vạn thọ
Gió sông xa ngỡ tiếng hát thì thầm
Cô lái nhịp nhàng đưa sóng sang sông
Lời hát nào xưa má ru em lớn
Dòng sông xanh vẫn tắm mát đôi bờ
Chuyện tình nào sống lại trong mơ
Sông rộng quá khó bắt cầu giải yếm
Em vẫn đẹp vẫn mơ và duyên dáng
Cho anh yêu từ thuở mẹ về cha
Như dòng sông con nước hiền hòa
Ôm ấp một bóng thuyền bé nhỏ
Đi bên nhau sao nửa lời chưa ngỏ
Một thoáng ngại ngùng, một thoáng nao nao
Sắc hồng tươi, hoa vạn thọ xôn xao
Có con bướm chập chờn chưa dám đậu
Anh sợ muộn nhưng lại e có vội
Chỉ nhìn em qua gợn sóng bồng bềnh
Chợt em nhìn, anh vội lảng sang bên
Sợ bắt gặp hai hình qua làn nước
Nội ra đón, em bảo anh lên trước
(sợ nội chê con nhỏ nó vô duyên)
Anh hiểu rồi, em muốn nghịch nhìn anh
Trong bối rối lần đầu tiên gặp nội
Biết làm sao, tình yêu thường như vậy
Vẫn rất gần sao vẫn cứ còn xa
Như dòng sông con nước hiền hòa
Êm đềm lắm mà dạt dào lắm lắm
Ta gần nhau sao vẫn thường im lặng
Để về nhà thấy nhớ nhớ, thương thương
Mong mùa sau, hoa vạn thọ sớm hơn
Hai đứa sẽ lại về quê thăm nội
Nguyễn Bá Hương
No comments:
Post a Comment