Bài mới

Sunday, April 26, 2015

Nỗi nhớ, thơ Nguyễn Bá Vương Quan

Con gái Phù Cát

NỖI NHỚ


Mẹ bảo anh rằng Sài Gòn rộng lớn
Dẫu đông người nhưng lòng sẽ cô đơn
Ngồi lặng lẽ bên cửa sổ tâm hồn
Ký túc xá đêm, nỗi lòng thương nhớ!

Nhớ quê hương nẻo đường cách trở
Dáng mẹ già vẫn ngóng đợi con
Trăng cô đơn, một nửa khuyết mỏi mòn
Đêm thơ mộng, sương thầm thì với gió!

Ngày đi học, em vẫn thường qua ngõ
Tôi bồi hồi, trên gác đứng đợi trông
Trời trong xanh, gió nồm về mát lộng
Đuổi mắt nhìn, tim lay động, thương yêu!

Vào đại học, mà đi về thương nhớ
Quê nhà xa, em là của tôi rồi
Mong mau tết, hai người chung một lối
“Anh gửi yêu thương, em vững dạ đợi chờ!”

Tình yêu tôi, những năm dài cách trở
Chẳng dạt dào, tựa sóng vỗ triền miên
Mà âm thầm chất cao trời kỷ niệm
“Lời ngọt ngào, anh giữ lại trong tim!”

Em bao dung, ngoan lắm, tính thật hiền
Tôi vô tâm, với bao điều suy tính
Mà chủ quan, nghĩ tình yêu chắc nịch
Chẳng bao giờ phải lạc mất em đâu!

Lời cay đắng, tôi làm trái tim đau
Em đã khóc, hỡi tình yêu "bé nhỏ"!
Ngậm ngùi sao? Tình yêu còn đó!
Mà tình mình phải tan vỡ vì anh!

Giờ xa xôi nhưng tình còn không hết
Nỗi cô đơn xé nát những giận hờn
Em đâu đó, biết đâu, Người đâu đó?
Vết thương lòng, ta cảm thấy yêu hơn!

Nguyễn Bá Vương Quan

1 comment:

  1. Em mơ chi một khoảng trời xa cách
    Ngày tới ngày lại nhớ bóng hình ai
    Đêm cô đơn cứ ngỡ sẽ thật dài
    Trăng mơ mộng biết cùng ai soi tỏ
    Ngày ấy anh đi, em còn nhỏ
    Biết làm sao, cảnh đẹp giữa trăng mờ
    Dù xốn xang, anh vẫn sống bơ vơ
    Lòng thương nhớ gởi miền quê yêu dấu

    ReplyDelete

Danh sách trang