Quy Nhơn, nhà cũ cạnh chùa Bà
Gió biển thường vô kể chuyện xa
Bãi biển phi lao chào sóng biển
Tàu vào hải cảng gặp tàu ra
Những lúc hiu hiu thổi gió Nồm
Hồn trong võng gió mát như ôm
Những chiều lưới kéo thuyền về nặng
Gành Ráng đèo Son với Tháp Đôi
Cảnh xung quanh đẹp Vạn Gò Bồi
Nơi sinh tôi đó chao ôi nhớ!
Nằm một đêm đò, sáng tới nơi
Bốn chục năm rồi vẫn biết ơn
Các thầy tôi học ở Quy Nhơn
Trường xưa tiếng trống dư vang mãi
Cái tuổi thanh niên mắt biếc rờn
Nhưng cuộc đời xưa chụp xuống hồn
Đời dân mất nước ảm hoàng hôn
Những đên giông bão, nghe trong ngục
Sóng đến từ khơi dầm dập dồn
Tháng tám Quy Nhơn dậy thắm cờ
Mùa xuân dân tộc nảy chồi tơ
Chín năm kháng chiến quê ta vững
Cán bộ đi về đất tự do.
Trời đất về ta rộng đẹp hơn
Nhưng rồi Mỹ Ngụy đến Quy Nhơn
Uất căm phố nhựa quằn xe Mĩ
Thấy Ngụy đê hèn, đá cũng nôn
Ba chục năm dư, được trở về
Quê mừng, mình lại đón mừng quê
Mỹ chuồn, Ngụy rã, đường khen biển
Ngập áo rằn ri, súng ngụy tề.
Trường cũ rung vang tiếng trống trường
Các em ta trẻ tựa vầng dương
Nước không mất nữa, trời xanh thế
Đất hết chia rồi, lộng bốn phương
Ôi biển Quy Nhơn, biển đậm đà
Thuyền đi rẽ sóng, sóng viền hoa
Cảm ơn quê má muôn yêu dấu
Vẫn ấp yêu hoài tuổi nhỏ ta.
Xuân Diệu
No comments:
Post a Comment