Mỗi lúc nhìn cô, thấy cô cười
Lòng tôi sao thấy vui vui quá!
Thấy gió đùa cây dưới nắng trời.
Này cô bé nhỏ, ít nói ơi!
Mỗi lúc nhìn cô nói những lời.
Giọng nói dễ thương, trong trẻo quá!
Mỗi lúc nhìn cô đang dỗi hờn,
Sao tôi càng thấy dễ thương hơn!
Vẫn đôi môi đỏ: hơi trờ tí
Ánh mắt đen kia: ánh dỗi hờn
Mỗi lúc nhìn cô đang lặng buồn!
Chân trời mờ nhạt hoàng hôn buông...
Lòng tôi sao thấy mênh mông quá!
Cô buồn tôi thấy: dễ thương luôn...
Trần Văn Đông

No comments:
Post a Comment