Bến sông năm ấy thu qua mấy lần?
Cát buồn in gót dấu chân,
Lá kia rụng, cũng bâng khuâng, nhớ cành!
Chút tình xưa! Rất mong manh!
Đã rơi rụng rụi, trăng thanh đêm rằm?
Hình nàng... hư ảo... xa xăm,
Còn đây vạt nắng hanh hao!
Gió thu xao động suốt bao đêm trường
Thu về sợi nhớ vấn vương!
Trăng thu, len giấc mộng buồn... từng đêm
Em càng nói, anh buồn thêm!
Tình vung vương vãi... bên thềm trăng xưa,
Mong sao, trời đổ cơn mưa!
Cuốn trôi nỗi nhớ! Chẳng chừa niềm riêng?
Sao sa còn sáng bên thềm?
Lòng ai nhỏ giọt, nỗi niềm trang thơ
Trăng chơi vơi, vẫn mong chờ!
Liễu kia vẫn rủ mặt hồ yêu thương.
Còn đâu những sợi tơ vương?
Còn đâu hình ảnh người thương năm nào?
Gió thu nức nở, nghẹn ngào!
Mây thu che phủ... lối vào tình xưa ./.
Thơ Trần Văn Đông – Tô Ánh Nga
No comments:
Post a Comment