Ngày anh đi
Biển lầm lì không hát
Đau thân sóng vỗ ghềnh
mấy mùa trăng lên bàn bạc
Tin ai về nơi ấy hoá
mong manh
Có những chiều em ngồi
ước được vén trả trời xanh
Níu giữ những ngày xưa,
những ngày em chưa bao giờ biết nhớ
Dẫu dòng trôi giữa cuộc
đời là muôn thuở
Có những mùa em ngồi lục
đếm những vì sao
Đếm đủ cho anh, cho em
cho những điều hạnh phúc
Đủ cả những ưu buồn,
tim đau hoài rạo rực
Vụn vỡ giấc mơ, xưa
nhen nhóm chưa hừng
Ngày anh đi
Em nghe mình như chẳng
có mùa xuân
Chỉ tàn đông, hay gắt
hanh những chiều đỏ hạ
Chỉ mình em quen với
con đường, mặt lạnh những người qua
Tìm lại dấu xưa gắn nhuộm
xanh màu kỉ niệm
Lội ngược dòng chỉ nỗi
nhớ và em
Thương bến duyên chòng
chành biển chiều nay không hát
Con sóng nào đi qua, vỗ
ghềnh xưa nhớ ai mà đầu bạc ?
Trăng tròn khuyết mấy
mùa...mấy mùa mờ tỏ những niềm thương.
Hồng Xuân
No comments:
Post a Comment