Nhiều năm trước, nhân
hành trình ẩm thực Xứ Nẫu nhâm nhi rượu Bàu Đá cá sông Côn và thưởng thức màn
biểu diễn “con gái Bình Định bỏ roi đi quyền”, các nhà báo có phỏng vấn tôi về
đặc điểm của phụ nữ Bình Định...
Tôi buột miệng ngay tắp
lự: “nấu rượu ngon, làm thơ hay và đánh võ giỏi!”. Thế là câu hỏi thứ hai được
họ đặt ra, theo ý anh đàn ông Bình Định thì thế nào, câu trả lời cũng trơn tru
vì nó là hệ quả của vế thứ nhất: “biết uống rượu, biết nghe thơ và biết…chịu
đòn”.
Không rõ có ai tự ái vì
câu trả lời “trời cho” của tôi không, tuy nhiên từ lúc bài báo ấy ra đời đến
nay đã mười năm có lẻ, ngoài việc được chào đón bằng nụ cười ý nhị, tôi chưa bị
nhận một cú đấm thôi sơn nào của các cô gái đất võ.
Giới mày râu ít ai
không để ý đến khái niệm “tứ đại mỹ nhân” với các vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa
nhường nguyệt thẹn. Bóng hình nàng Tây Thi giặt lụa ở bến sông in xuống làm cho
đàn cá say mê quên bơi, chìm dần xuống đáy. Chim nhạn cảm thương đứt ruột sa xuống
đất khi nhác thấy vẻ đẹp u sầu của nàng Vương Chiêu Quân trên đường đi cống Hồ.
Những bông hoa chợt thu
mình, lá xanh cuộn lại khi nàng Dương Quý Phi dạo vườn thượng uyển, vô tình chạm
phải. Những làn mây tế nhị giăng lên che cho vầng trăng bớt thẹn thùng khi Điêu
Thuyền thả gót sen bên sân rằm.
Riêng ở xứ Nẫu, những
ngọc nữ trong làng võ thường sở hữu một nhan sắc dữ dội và minh triết chốn gươm
đao, có thể gọi là thần sầu quỷ khốc cũng không ngoa. Ấy là những vẻ đẹp không
để làm cảnh cho vua chúa, kiểu “trầm ngư lạc nhạn, tu hoa bế nguyệt” như tứ đại
mỹ nhân Trung Hoa mà chất chứa phẩm chất “hỏa diệm sơn” đối trọng với sức mạnh
của hoang dã, của bạo quyền...
Con hổ là chúa sơn lâm, điều này khỏi bàn, ai cũng sợ nó, nhưng nó lại sợ…mỹ nhân đất võ. Bởi đối với Bùi Thị Xuân, nó chỉ chưa đáng một bát xáo! Giữa rừng, bà gặp nó đang quần thảo với Trần Quang Diệu, bà hét lên chỉ vài đường quyền là nó cong đuôi chạy, hồn xiêu phách lạc!
Còn to lớn nhất non cao
nước cả là loài voi, vị nữ tướng xinh đẹp lại thuần hóa đến hàng trăm chiến tượng
phục vụ mục đích chiến lược của sơn hà xã tắc, cùng những nhan sắc mỹ miều cộng
sự dưới trướng là Bùi Thị Nhạn, Trần Thị Lan, Nguyễn Thị Dung, Huỳnh Thị Cúc
thành “Tây Sơn ngũ phụng thư” chỉ huy đội tượng binh, làm cho quân Xiêm La run
như cầy sấy ở Rạch Gầm- Xoài Mút và giặc Mãn Thanh nghe uy cũng vãi linh hồn ở
Ngọc Hồi- Đống Đa!
Ấy là cỡ nữ tướng của
quốc gia. Còn thôn nữ Trần Thị Quyền ở Bồng Sơn, da trắng tóc mượt, nhan sắc của
xứ sở phù sa hoa dừa, một hôm cùng mẹ vào núi hái củi, gặp hổ bất ngờ gầm, mẹ
già ngất đi, thôn nữ liền bênh mẹ, quắc đôi mắt lá răm, hổ bất ngờ vụt thấy
quay đầu lủi mất. Không biết con hổ này có suy nghĩ là mình đã hố hay không, tối
hôm sau quay lại căn nhà góa bụa của hai mẹ con ngồi nghe ngóng.
Khi mẹ mở cửa ra sân, bị
hổ rình sẵn vồ ngã, Trần Thị Quyền thấy động, trong nhà lao vút ra, huơ một đường
dao ngang yết hầu hổ, cu cậu chẳng kịp kêu một tiếng ăn năn trước khi chầu trời.
Đúng là con hổ này quá bất hạnh vì đã chọn nhầm đối thủ. Mà đâu chỉ có hổ. Nhiều
trai tráng thán phục, kiếm đủ cách nhờ mai mối dạm hỏi Trần thôn nữ, đều nhận từ
vầng trán kiêu hãnh kia những cái lắc đầu. Hầu hạ mẹ đến mãn kiếp, trọn tang,
Trần thôn nữ mới chịu vướng vào phận thê nhi.
Ở đất võ, không thiếu
những khách má hồng là những nữ võ sư, môn quyền An Thái có bà Sáu Sanh, môn
roi Thuận Truyền có bà Quỳnh Hà, còn môn quyền An Vinh là sở trường và định
danh của bà Tám Cảng.
Thời xuân sắc, nàng Tám
Cảng đứng trước võ đường Hương Mục Ngạt tuyên bố ai muốn nàng nâng khăn sửa
túi, phải vượt qua cửa đấu. Lần lượt ba đấng tu mi muốn đặt cau trầu, không đỡ
được cú liên hoàn cước thâm trầm sắc sảo của nàng, một chàng văng vào lu nước,
một chàng bay khỏi hàng rào, một chàng lọt trong hồ cá là chuyện được bà con xứ
Nẫu nhiều đời truyền tụng.
Trính: báo danviet.vn
No comments:
Post a Comment